VVYSP – Chương 15 – Đa Tình Tiên Tử (P2)

Dương Mộng Hoàn nhìn Triệu Tiểu Điệp không có chút nào ý tứ dừng tay, cảm thấy không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, nhảy vọt hai cú liên tiếp, tới bên Triệu Tiểu Điệp, hô to: “Tiểu Điệp cô nương, đừng đàn nữa, tiếp tục đàn, chỉ sợ người ở đây, đều chịu nội thương!”

Triệu Tiểu Điệp mắt uẩn lệ, sâu sắc nhìn Dương Mộng Hoàn, như có vô hạn ai oán. Đột nhiên thần tình biến đổi trong nháy mắt, cười khanh khách: “Ngươi là ai, tới đây xen vào việc của người khác. Ta chính là muốn đàn ra ‘Li chân mê hồn khúc’, đem bọn họ tất cả đều thương tổn ở chỗ này. Dưới mắt người phàm đều là cao thủ tinh anh trong võ lâm, phải toàn bộ đều thương tổn nơi đây, trong võ lâm sau này, sẽ chẳng còn xảy ra tranh chấp gì!”

Dương Mộng Hoàn thấy nàng tựa hồ không nhận biết mình, mà hành vi cử chỉ cùng ngày xưa như hai người khác biệt, thật là kinh ngạc, lại khuyên nói: “Dưới các môn các phái đều có môn nhân đệ tử, người lãnh đạo nếu như toàn bộ đều thương vong ở đây, chỉ sợ sẽ dẫn tới toàn bộ hỗn loạn…”

“Ngươi rốt cuộc là ai!” Triệu Tiểu Điệp cắt đứt chàng, lạnh lùng nói.

Dương Mộng Hoàn không thể làm gì khác hơn là trả lời: “Tại hạ chưởng môn phái Côn Lôn Dương Mộng Hoàn”.

“Dương Mộng Hoàn? Ngươi là Dương Mộng Hoàn!” Triệu Tiểu Điệp vừa nghe danh tự này, trong mắt vọt léo ra vô hạn sát cơ, “Ta muốn giết ngươi!” Nàng đem tỳ bà quăng bên người tiểu tỳ, hốt nhiên vung lên trường tay áo, hướng ngang Dương Mộng Hoàn phất đi. Ống tay áo kia tuy là vật mềm mại, nhưng sau khi được Triệu Tiểu Điệp dồn nội kình, lực đạo thật kinh người, ống tay áo chưa tới, ám kình tới trước. Trước lần này Dương Mộng Hoàn một lần duy nhất cùng Triệu Tiểu Điệp giao thủ, là ở Bạch Vân Hạp, Triệu Tiểu Điệp thấy Trầm Hà Lâm dựa sát vào trong ngực Dương Mộng Hoàn, bị đả kích lớn, rút kiếm muốn giết Dương Mộng Hoàn, mặc dù thời gian so chiêu rất ngắn, nhưng Dương Mộng Hoàn cũng có thể cảm giác được võ công Triệu Tiểu Điệp cũng không cao, không tới một năm, lại thấy võ công của nàng trở nên cao cường như vậy, trong lòng kinh hãi, nhất thời thất thần, thiếu chút nữa bị nàng gây thương tích. Dương Mộng Hoàn kịp thời phục hồi tinh thần lại, xuất một chưởng chặn ngang, ngăn trở Triệu Tiểu Điệp phất ống tay áo tới, người nhanh nhẹn lách lui về phía sau, một bên hô to: “Tiểu Điệp cô nương, vì sao muốn giết ta!”

Triệu Tiểu Điệp làm ngơ, hai tay áo liên hoàn đánh ra, một chiêu thắt chặt một chiêu, hai ống tay áo như hai món binh khí, vung vẩy ở giữa, phát gió vù vù. Dương Mộng Hoàn bị quấn ở trong hai tay áo, trái phong kín phải ngăn chặn, quyền chưởng đều thi triển, môn hộ phong bế hết sức nghiêm chặt, tuy nhiên toàn là thế phòng thủ, cũng chỉ là hữu kinh vô hiểm. Sau khi tiếp nhận ba mươi sáu chiêu, Dương Mộng Hoàn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, hai người cũng sẽ mệt mỏi không thôi, lưỡng bại câu thương, liền triển khai phản kích, tay phải vung lên, xuất sử Huyền Dương Chưởng.

Triệu Tiểu Điệp không ngờ tới chàng lại đột nhiên phản kích, bị buộc thối lui về phía sau một bước. Liền trong nháy mắt này, Dương Mộng Hoàn đã vọt ra ngoài đến một trượng. Lúc này đám người Tĩnh Huyền đạo trưởng, Tùng Mộc đạo trưởng chạy đến, bọn họ đều bị nội thương không giống nhau, nhìn thấy Triệu Tiểu Điệp, mỗi một người đều tức giận đầy mặt.

“Chúng ta cùng cô nương xưa nay không oán cừu, cô nương vì sao tâm địa ác độc như vậy, muốn đem chúng ta đưa vào chỗ chết!” Tĩnh Huyền đạo trưởng cả giận nói.

Triệu Tiểu Điệp sát khí biến mất, đổi lại vẻ mặt vô tội, môi anh đào hé mở nói: “Tiện thiếp vì các vị tân khách đàn tỳ bà giúp vui, nói đưa vào chỗ chết từ đâu mà ra nha”. Tĩnh Huyền đạo trưởng chỉ cảm thấy tiếng tỳ bà quái dị, nhưng không biết dấu diếm loại huyền cơ nào, nhất thời cứng họng, ngược lại hỏi: “Vậy ngươi vì sao phải giết Dương chưởng môn?”

“Ta muốn báo cừu tuyết hận cho phụ mẫu!” Triệu Tiểu Điệp trong mắt hai đạo điện quang bức thị Dương Mộng Hoàn, nếu như ánh mắt có thể giết người, Dương Mộng Hoàn đã bị thiên đao vạn quả rồi.

“Ngươi nói gì?” Dương Mộng Hoàn cơ hồ không dám tin tưởng lỗ tai mình.

Triệu Tiểu Điệp không nói một lời, lại muốn xuất thủ, Tùng Mộc đạo trưởng tiến lên ngăn nàng lại, nói: “Cô nương có thể đem sự tình xảy ra nói lại không, nếu như Dương chưởng môn quả thật giết cha mẹ ngươi, chúng ta cũng không ngăn trở ngươi báo thù. Nhưng nếu như bịa đặt giết người tốt, chắc hẳn trong lòng cô nương cũng khó an”.

Triệu Tiểu Điệp nước mắt liên tục rơi xuống, “Ta tên là Triệu Tiểu Điệp, là nữ nhi của Triệu Hải Bình và Phó Thúy Liên. Dương Mộng Hoàn đêm khuya xông vào Bạch Vân Hạp, giết chết cha mẹ ta, cướp đi “Quy nguyên bí cấp”, thù này bất cộng đái thiên, ngươi có hóa ra thành tro bụi cũng không đền hết tội này được!” Lời vừa nói ra, quần hào không khỏi xôn xao.

Bát Tí Thần Ông Văn Công Thái lần trước chính ngấp nghé “Quy nguyên bí cấp”, vừa nghe nói “Quy nguyên bí cấp” tới tay Dương Mộng Hoàn, lập tức giả trang xuất ra bộ dạng một lòng đầy căm phẫn, nói: “Dương chưởng môn, người người tán dương ngươi là anh hùng võ lâm tôn ngưỡng, không nghĩ tới lại là tiểu nhân ti bỉ hạ lưu như vậy, bần đạo hôm nay muốn thay Triệu cô nương hướng ngươi đòi cái công đạo, dứt lời âm thầm vận dụng công lực, giữ thế đợi phát, phần lớn người tại trường cũng xôn xao với nhau, một trường ác đấu đang giữ thế chờ phân phó.

“Khoan đã!” Tĩnh Huyền đạo trưởng quát lên: “Dương chưởng môn nghĩa cử quá rõ ràng, hắn đối với Lý Thương Lan lấy đức báo ân, cảm hóa ông ta, hóa giải một trường hạo kiếp cho võ lâm. Hắn và Chu Nhược Lan liên thủ trừ đi Đào Ngọc, lại vì tróc nã gian tặc Lưu Vĩnh lập được công lớn, những việc này, từng chuyện một đều làm cho người ta khâm phục, bần đạo không tin Dương chưởng môn sẽ tự hạ thấp mình, trong này nhất định có cái gì đó hiểu lầm!”

Triệu Tiểu Điệp lạnh lùng nói: “Đạo sĩ thối, ngươi bảo vệ hắn như vậy, là đồng mưu của hắn đi!” Một câu nói đem Tĩnh Huyền đạo trưởng giận đến sắc mặt xanh mét.

“Dương Mộng Hoàn không chỉ giết chết cha mẹ Triệu Tiểu Điệp, còn giết cha mẹ của Thần Đao Liễu Viễn, chiếm đoạt vợ con của hắn”, thanh âm âm trầm vang lên, là lời nói của Thôi Văn Kỳ.

Dương Mộng Hoàn ngạc nhiên, Thiên Long bang ở Lý Dao Hồng tiếp quản đã sớm thối lui khỏi phân tranh giang hồ, chàng không hiểu Thôi Văn Kỳ vì sao còn muốn nhằm vào mình như thế.

“Nói có thật không?” Văn Công Thái vội hỏi.

“Dương Mộng Hoàn điểm hôn huyệt Liễu Viễn, đem hắn nhốt ở khách sạn Đào Hoa, phái người trông chừng, các vị nếu không tin, có thể đi trước xem kết quả”, Thôi Văn Kỳ nói.

Tại trường chỉ có Tĩnh Huyền đạo trưởng, Tùng Mộc đạo trưởng và một số ít nhân sĩ chính nghĩa bảo hộ Dương Mộng Hoàn, còn lại trong lòng tự mình lên tính toán nhỏ, đều dấu diếm sát cơ, muốn lấy được “Quy nguyên bí cấp” trên người Dương Mộng Hoàn.

Vẫn ở bên cạnh mắt lạnh nhìn chăm chú hết thảy Đặng Khai Vũ đối với những tên ngụy quân tử đạo mạo nghiêm trang này tâm sinh phẫn nộ, chàng cao giọng nói: “Thần Đao Liễu Viễn là bị Đào Ngọc dùng một loại thủ pháp trong “Quy nguyên bí cấp” đả thương thần kinh đại não, sau khi làm cho hắn mất trí nhớ, lại gieo giống cừu hận ở trong đại não của hắn, cho nên mới đem Dương Mộng Hoàn làm thành cừu nhân tìm đến tận cửa”.

Bên trong sân trường bỗng nhiên nổi lên bốn phía tiếng kêu kinh hãi, Đặng Khai Vũ thản nhiên đối mặt các loại biểu tình kinh hãi, lại nói: “Ta nghĩ vị Triệu cô nương này, luôn miệng nói cùng Dương Mộng Hoàn có thù không đội trời chung, có lẽ cũng là bị Đào Ngọc khống chế”.

“Đào Ngọc đã sớm ngã xuống vách đã chết, chẳng lẽ người chết còn có thể sống lại sao?” Thôi Văn Kỳ cười lạnh.

“Đào Ngọc chẳng những không chết, còn tập được võ công thượng thừa trong “Quy nguyên bí cấp”, chuyện này thiên chân vạn xác”, Dương Mộng Hoàn nói.

“Trừ phi ngươi có thể đem Đào Ngọc mời đi ra, nếu không làm thế nào để chúng ta tin tưởng lời nói của ngươi”, Văn Công Thái khuôn mặt khinh thường.

Dương Mộng Hoàn triệt để hiểu rõ, ước hội Đa Tình Tiên Tử này là một trường âm mưu do người thao túng, đêm quần hào võ lâm dẫn tới nơi đây, thứ nhất muốn mượn ‘Li chân mê hồn khúc’ của Triệu Tiểu Điệp làm cho cao thủ tinh anh thương vong thảm trọng, đưa tới hỗn loạn. Thứ hai muốn cho Dương Mộng Hoàn ta trở thành mục tiêu công kích, thân bại danh liệt. Hảo công sắp đặt kế một hòn đá hạ hai con chim, Đào Ngọc, thủ đoạn nham hiểm của ngươi càng khiến cho người căm phẫn!

Dương Mộng Hoàn đang khổ công suy nghĩ kế thoát thân, chợt nghe Đặng Khai Vũ mở miệng nói: “Gia phụ ở trong võ lâm cũng có chút danh vọng, mà từ xưa tới nay không hỏi phân tranh võ lâm. Hai mươi lăm cuối tháng là thọ thần của gia phụ, không ít đồng đạo võ lâm sẽ tới trước Đặng gia bảo chúc thọ. Xin các vị cho Dương chưởng môn một chút thời gian, để hắn tìm được chứng cứ tẩy thoát oan khuất cho mình, đến lúc đó ở Đặng gia bảo, nhất định sẽ cho quần hào thiên hạ một kết quả hài lòng!”

“Nếu như Dương Mộng Hoàn nhân cơ hội đào thoát, trốn đi thì sao?” Thôi Văn Kỳ khí thế bức người.

“Ta lấy uy vọng của gia phụ cùng danh dự Đặng gia bảo bảo đảm!” Đặng Khai Vũ chánh khí lẫm liệt.

“Đặng thiếu bảo chủ khoan hậu nhân đức, có phong thái của đấng trượng phu, bần đạo cảm kích khâm phục!” Tĩnh Huyền đạo trưởng tán thưởng nói.

“Đã như thế, liền đợi cuối tháng gặp gỡ ở Đặng gia bảo phân lẽ phải đi”, Văn Công Thái cũng không tiện nói gì nữa, hậm hực rời đi. Những người khác cũng phân tản rời đi. Thôi Văn Kỳ dùng ánh mắt cực kỳ không thân thiện bắn quét Dương Mộng Hoàn một cái, hất tay đi.

“Đặng huynh trượng nghĩa tương trợ, Dương Mộng Hoàn vô cùng cảm kích!” Dương Mộng Hoàn ôm quyền nói.

“Đều là huynh đệ người nhà, há cần đa lễ!” Đặng Khai vũ khẽ mỉm cười. Chàng nghiêng đầu đi, mặt chợt biến sắc, “Triệu cô nương đâu?”

Dương Mộng Hoàn lúc này mới phát hiện, Triệu Tiểu Điệp không thấy, kia hơn mười vị thiếu nữ diễm lệ như hoa, phong tình liêu nhân, tất cả cũng đã không thấy bóng dáng. Chỉ có những người nằm trên mặt đất với đủ trăm kiểu hình thái, cùng trướng mạc ngũ sắc dư lại, ngũ sắc hoa đăng, mới để người cảm giác được mới vừa rồi phát sinh hết thảy đều là thật.

Published in: on 05/06/2011 at 10:25 sáng  Gửi bình luận  
Tags:

The URI to TrackBack this entry is: https://thamvien.wordpress.com/2011/06/05/vvysp-ch%c6%b0%c6%a1ng-15-da-tinh-tien-t%e1%bb%ad-p2/trackback/

RSS feed for comments on this post.

Bình luận về bài viết này